🐚 Tâm Sự Mỏng Là Gì

Vivo V23e là sản phẩm tầm trung được đầu tư lớn về khả năng selfie cùng ngoại hình mỏng nhẹ, bên cạnh thiết kế vuông vức theo xu hướng hiện tại thì V23e còn có hiệu năng tốt và một viên pin có khả năng sạc cực nhanh. Sản phẩm tầm trung được đầu tư về khả năng selfie cùng ngoại hình mỏng - Đặc điểm nổi bật: + Thiết kế mỏng nhẹ cùng màu sắc tinh tế. Do tầm quan trọng về tâm ý của nó, tình yêu là gì đã trở thành một trong những chủ đề phổ cập nhất trong những bộ môn thẩm mỹ và nghệ thuật phát minh sáng tạo. Phân loại tình yêu là gì. Người ta đã nỗ lực tìm nhiều cách khác nhau để phân loại được tình yêu. Vóc dáng mỏng dính của con gái Paul Walker. Cao 1,78 m nhưng Meadow Walker chỉ nặng khoảng 53 kg, từng được khán giả góp ý nên ăn uống nhiều thêm để có da có thịt. Có lợi thế về chiều cao và là con gái của cố diễn viên Paul Walker nên Meadow bắt đầu sự nghiệp người mẫu Phòng ICU là gì, đặc điểm nổi bật của phòng ICU đã được giới thiệu chi tiết ở trên. Đây là phòng chăm sóc đặc biệt để đem lại sự sống cho bệnh nhân nên cần trang bị đầy đủ thiết bị y tế. Cụ thể một số loại thiết bị máy móc phổ biến tại các phòng ICU Còn một số khác sẽ quan tâm hôm nay là ngày có sự kiện gì hoặc là ngày l Để đảm bảo sức khoẻ thì mọi người cần mang theo áo mưa, áo khoác mỏng và khẩu trang khi tham gia các hoạt động ngoài trời. Thời tiết biển: Quần đảo Hoàng Sa sẽ có mưa vài nơi, tầm nhìn xa Dòng nước mắt lăn lài trên gò má của người mẹ quê khi chứng kiến đứa con nhận được bằng tốt nghiệp hay những giải thưởng danh giá. Dòng lệ tuôn trào trên khuôn mặt người cha già tìm lại được đứa con sau bao năm thất lạc. Có thể nói, dòng nước mắt không chỉ để diễn tả nỗi đớn đau của kiếp người mà còn nói lên niềm hạnh phúc tràn đầy từ trái tim. Đường đến trái tim đàn ông thật sự đi qua dạ dày. Ảnh: Bright Side. Đồ ăn do người bạn đời thực hiện được nhấn mạnh là rất quan trọng đối với đàn ông. Patrick Wanis, một nhà tâm lý học người Mỹ, khẳng định rằng việc nấu ăn luôn ẩn chứa một ý nghĩa thiêng Read Chương 25 Tâm sự mỏng from the story Đồng Nhân Harry Potter Tôi Chỉ Thích Cậu! by bebella777 (Phô Mai Bò Cười) with 1,647 reads. 1x1, siscon, don Hiện tượng 2: Hiện tượng cảm ứng điện từ được sinh ra do sự biến thiên từ thông trong cuộn dây, nhờ đó tạo là một hiệu điện thế có tính cảm ứng. Cuộn dây N1 và N2 được quấn quanh một lõi theo tạo thành vòng tròn khép kín. Khi đặt vào đầu dây N1 một điện áp xoay chiều U1, dòng điện L1 sẽ xuất hiện và chạy trong dây dẫn. Knmw. Tôi lại mở màn nghĩ về mọi thứ, tuổi 19 – khi mà những bạn tôi thích đi phượt, đi du lịch, tụ tập tiệc tùng thì tôi lại chỉ thích ngồi một chỗ, nhìn ra khung trời và tâm lý về đời sống. Không phải vì tôi nhạt nhẽo, tôi có đi chơi, có đàn đúm tụ tập, .. thế nhưng những niềm vui ấy với tôi chưa khi nào kéo dài lâu được, trong lúc vui tươi cũng là lúc tôi cảm thấy buồn chán và mất hứng thú .Bạn đang xem Tâm sự mỏng là gì Vẫn là một cậu sinh viên, suy nghĩ mới chỉ vừa chớm, như người ta vẫn thường gọi là “dở ông dở thằng”, thường lứa tuổi này chúng ta vẫn nên cháy hết mình cho tuổi trẻ, đi đó đây, yêu và học tập hết mình. Thế nhưng tưởng điều đó là dĩ nhiên, là đơn giản, thế nhưng có một số người như tôi, luôn lo lắng, luôn mường tượng những khả năng xảy ra với tương lai của mình, luôn luôn hình dung ra mọi việc mình sẽ làm, luôn lo sợ cho những điều chưa xảy ra. Mới chỉ sinh viên năm thứ 2, học hành vẫn còn dài, con đường đi vẫn chưa được một nửa, thế nhưng trong tôi luôn luôn lo sợ rằng tôi sẽ đi chệch con đường ấy. Tôi luôn lo sợ rằng bố mẹ tôi sẽ già yếu trước khi tôi kịp LỚN LÊN. Tôi không thể làm gì khác, tôi vẫn miệt mài và cố gồng mình đi trên con đường đã chọn, nhiều khi cảm thấy đam mê chưa đủ, nghị lực chưa đủ và muốn bỏ lửng, thế nhưng, nghĩ đến nụ cười của bố tôi vào ngày đưa tôi đi nộp hồ sơ nhập học đại học – ngôi trường mà tôi đã phấn đấu và nỗ lực cùng sự ủng hộ của phụ huynh, thì tôi lại càng cảm thấy mình chưa cố gắng hết sức, phải tăng tốc hơn nữa. Điều đó giúp tôi vượt qua rất nhiều vấp váp trên con đường học hành và tiến tới thành công, dù những gì tôi đạt được chưa đáng kể… Chuyện tình cảm của tôi cũng trở nên phức tạp hơn khi lên đại học. Tôi không phải là một tay chơi sát gái, tuy nhiên cũng có vài lời ngỏ ý, thế nhưng những cô gái đại học của tôi quá khác biệt so với thời học sinh. Họ tiếp cận chỉ vì vẻ ngoài, họ ích kỉ, họ tìm tới tôi khi họ buồn, khi họ cô đơn chứ không phải vì họ nhìn ra con người của tôi. Điều này làm tôi buồn rất lâu, làm tôi trở nên bối rối và khó khăn trong việc mở lòng với một ai đó. Tôi chỉ cần một cô gái hiểu tôi, quan tâm tôi vừa đủ, và lắng nghe mọi thứ từ tôi như tôi lắng nghe cô ấy… Có một giai đoạn tôi đã trở nên suy sụp và chán ghét thứ tình cảm trai gái, khiến tôi trở nên xấu tính, khó gần, tôi không hề có ý nói không tốt về suy nghĩ phụ nữ hay các bạn gái, thế nhưng tôi thấy việc tìm kiếm một tình yêu đúng nghĩa ở thời đại này thực sự khó, phải hết sức kiên nhẫn và bao dung mới có thể kiếm được. Còn quá nửa là tình yêu xây dựng trên vẻ ngoài, mức độ chịu chi chịu chơi, sự ân cần quá mức cần thiết mà thiếu đi tính cùng nhau phấn đấu, cùng nhau xây dựng, không chỉ nữ giới mà cả nam giới cũng vậy, dần trở nên thực dụng hơn, thiếu đi lòng tin, thiếu đi sự vị tha, bởi vậy nên càng ngày vị đắng của tình yêu càng trở nên rõ rệt. Những mối quan hệ bạn bè cũng trở nên khác biệt. Lên môi trường đại học rộng lớn hơn, bạn bè chơi với nhau cũng vì gia thế, vì vẻ ngoài, thiếu đi cái ngổ ngáo ,ngây ngô và chất phác như thời học sinh. Thế nhưng nói qua cũng phải nói lại, những người bạn thời học sinh đã từng rất gắn bó của tôi cũng trở nên như vậy từ khi bước vào giảng đường đại học. Tôi dần phai nhạt và mất đi liên kết, mất đi thứ tình bạn đơn thuần với họ, chỉ còn rất ít những người hiểu tôi và luôn sát cánh và coi tôi như những người anh em thực sự. Tôi đã mất đi một vài người bạn đã từng coi là ruột thịt, chỉ vì họ có được những niềm vui mới, con người mới, những-người-bạn-chịu-chơi-hơn và họ đắm theo những thứ ấy, bỏ lại những người ở bên họ từ thời áo trắng, chơi với họ mà không một chút vụ lợi. Tôi cảm thấy mình cô đơn hơn rất nhiều khi trở thành sinh viên, bè thì nhiều, bạn thì ít, chỉ tốt với nhau khi có vật chất kèm theo, có mặt trong những cuộc vui và mất tích khi tôi gặp khó khăn. Dẫu biết, càng trưởng thành thì cuộc sống cũng luân chuyển theo, tích cực và tiêu cực, thế nhưng lúc nào tôi cũng cảm thấy như mình sống quá chậm, khó mà có thể trở nên vui vẻ đón nhận sự thay đổi. Đúng là càng lớn, người ta càng nghĩ nhiều và nói ít hơn, im lặng nhiều hơn là nở nụ cười. Tôi cảm thấy buồn không phải vì những thứ tôi vừa chia sẻ, mà tôi cảm thấy buồn vì tôi không biết rằng những niềm vui với tôi trước kia đã biến mất từ khi nào. Tôi không viết những dòng này để trách cứ cuộc đời, tôi viết những dòng này để bộc bạch nỗi niềm bản thân và mong những người như tôi đọc được nó. Dẫu cuộc sống như một khối rubik, cứ xoay chuyển các mặt lộn xộn thường xuyên, thế nhưng trong khoảnh khắc nào đó các mặt sẽ đồng màu với nhau, đó là lúc chúng ta có thể yên lặng và nở nụ cười mãn nguyện. Thanks for reading“> 449 PM, trời se se trong những ngày cuối của kì nghỉ là một cậu sinh viên, suy nghĩ mới chỉ vừa chớm, như người ta vẫn thường gọi là “dở ông dở thằng”, thường lứa tuổi này chúng ta vẫn nên cháy hết mình cho tuổi trẻ, đi đó đây, yêu và học tập hết mình. Thế nhưng tưởng điều đó là dĩ nhiên, là đơn giản, thế nhưng có một số người như tôi, luôn lo lắng, luôn mường tượng những khả năng xảy ra với tương lai của mình, luôn luôn hình dung ra mọi việc mình sẽ làm, luôn lo sợ cho những điều chưa xảy chỉ sinh viên năm thứ 2, học hành vẫn còn dài, con đường đi vẫn chưa được một nửa, thế nhưng trong tôi luôn luôn lo sợ rằng tôi sẽ đi chệch con đường ấy. Tôi luôn lo sợ rằng bố mẹ tôi sẽ già yếu trước khi tôi kịp LỚN LÊN. Tôi không thể làm gì khác, tôi vẫn miệt mài và cố gồng mình đi trên con đường đã chọn, nhiều khi cảm thấy đam mê chưa đủ, nghị lực chưa đủ và muốn bỏ lửng, thế nhưng, nghĩ đến nụ cười của bố tôi vào ngày đưa tôi đi nộp hồ sơ nhập học đại học – ngôi trường mà tôi đã phấn đấu và nỗ lực cùng sự ủng hộ của phụ huynh, thì tôi lại càng cảm thấy mình chưa cố gắng hết sức, phải tăng tốc hơn nữa. Điều đó giúp tôi vượt qua rất nhiều vấp váp trên con đường học hành và tiến tới thành công, dù những gì tôi đạt được chưa đáng kể…Chuyện tình cảm của tôi cũng trở nên phức tạp hơn khi lên đại học. Tôi không phải là một tay chơi sát gái, tuy nhiên cũng có vài lời ngỏ ý, thế nhưng những cô gái đại học của tôi quá khác biệt so với thời học sinh. Họ tiếp cận chỉ vì vẻ ngoài, họ ích kỉ, họ tìm tới tôi khi họ buồn, khi họ cô đơn chứ không phải vì họ nhìn ra con người của tôi. Điều này làm tôi buồn rất lâu, làm tôi trở nên bối rối và khó khăn trong việc mở lòng với một ai đó. Tôi chỉ cần một cô gái hiểu tôi, quan tâm tôi vừa đủ, và lắng nghe mọi thứ từ tôi như tôi lắng nghe cô ấy… Có một giai đoạn tôi đã trở nên suy sụp và chán ghét thứ tình cảm trai gái, khiến tôi trở nên xấu tính, khó gần, tôi không hề có ý nói không tốt về suy nghĩ phụ nữ hay các bạn gái, thế nhưng tôi thấy việc tìm kiếm một tình yêu đúng nghĩa ở thời đại này thực sự khó, phải hết sức kiên nhẫn và bao dung mới có thể kiếm được. Còn quá nửa là tình yêu xây dựng trên vẻ ngoài, mức độ chịu chi chịu chơi, sự ân cần quá mức cần thiết mà thiếu đi tính cùng nhau phấn đấu, cùng nhau xây dựng, không chỉ nữ giới mà cả nam giới cũng vậy, dần trở nên thực dụng hơn, thiếu đi lòng tin, thiếu đi sự vị tha, bởi vậy nên càng ngày vị đắng của tình yêu càng trở nên rõ mối quan hệ bạn bè cũng trở nên khác biệt. Lên môi trường đại học rộng lớn hơn, bạn bè chơi với nhau cũng vì gia thế, vì vẻ ngoài, thiếu đi cái ngổ ngáo ,ngây ngô và chất phác như thời học sinh. Thế nhưng nói qua cũng phải nói lại, những người bạn thời học sinh đã từng rất gắn bó của tôi cũng trở nên như vậy từ khi bước vào giảng đường đại học. Tôi dần phai nhạt và mất đi liên kết, mất đi thứ tình bạn đơn thuần với họ, chỉ còn rất ít những người hiểu tôi và luôn sát cánh và coi tôi như những người anh em thực sự. Tôi đã mất đi một vài người bạn đã từng coi là ruột thịt, chỉ vì họ có được những niềm vui mới, con người mới, những-người-bạn-chịu-chơi-hơn và họ đắm theo những thứ ấy, bỏ lại những người ở bên họ từ thời áo trắng, chơi với họ mà không một chút vụ lợi. Tôi cảm thấy mình cô đơn hơn rất nhiều khi trở thành sinh viên, bè thì nhiều, bạn thì ít, chỉ tốt với nhau khi có vật chất kèm theo, có mặt trong những cuộc vui và mất tích khi tôi gặp khó biết, càng trưởng thành thì cuộc sống cũng luân chuyển theo, tích cực và tiêu cực, thế nhưng lúc nào tôi cũng cảm thấy như mình sống quá chậm, khó mà có thể trở nên vui vẻ đón nhận sự thay đổi. Đúng là càng lớn, người ta càng nghĩ nhiều và nói ít hơn, im lặng nhiều hơn là nở nụ cười. Tôi cảm thấy buồn không phải vì những thứ tôi vừa chia sẻ, mà tôi cảm thấy buồn vì tôi không biết rằng những niềm vui với tôi trước kia đã biến mất từ khi nào. Tôi không viết những dòng này để trách cứ cuộc đời, tôi viết những dòng này để bộc bạch nỗi niềm bản thân và mong những người như tôi đọc được cuộc sống như một khối rubik, cứ xoay chuyển các mặt lộn xộn thường xuyên, thế nhưng trong khoảnh khắc nào đó các mặt sẽ đồng màu với nhau, đó là lúc chúng ta có thể yên lặng và nở nụ cười mãn for reading”>449 PM, trời se se trong những ngày cuối của kì nghỉ thêm Phân Biệt Đại Hội Đồng Cổ Đông Là Gì ? Khái Niệm Và Đặc Điểm Theo Quy Tôi lại bắt đầu nghĩ về mọi thứ, tuổi 19 – khi mà các bạn tôi thích đi phượt, đi du lịch, tụ tập tiệc tùng thì tôi lại chỉ thích ngồi một chỗ, nhìn ra bầu trời và suy nghĩ về cuộc sống. Không phải vì tôi nhạt nhẽo, tôi có đi chơi, có đàn đúm tụ tập, .. thế nhưng những niềm vui ấy với tôi chưa bao giờ kéo dài lâu được, trong lúc vui vẻ cũng là lúc tôi cảm thấy buồn chán và mất hứng thú. Vẫn là một cậu sinh viên, suy nghĩ mới chỉ vừa chớm, như người ta vẫn thường gọi là “dở ông dở thằng”, thường lứa tuổi này chúng ta vẫn nên cháy hết mình cho tuổi trẻ, đi đó đây, yêu và học tập hết mình. Thế nhưng tưởng điều đó là dĩ nhiên, là đơn giản, thế nhưng có một số người như tôi, luôn lo lắng, luôn mường tượng những khả năng xảy ra với tương lai của mình, luôn luôn hình dung ra mọi việc mình sẽ làm, luôn lo sợ cho những điều chưa xảy ra. Mới chỉ sinh viên năm thứ 2, học hành vẫn còn dài, con đường đi vẫn chưa được một nửa, thế nhưng trong tôi luôn luôn lo sợ rằng tôi sẽ đi chệch con đường ấy. Tôi luôn lo sợ rằng bố mẹ tôi sẽ già yếu trước khi tôi kịp LỚN LÊN. Tôi không thể làm gì khác, tôi vẫn miệt mài và cố gồng mình đi trên con đường đã chọn, nhiều khi cảm thấy đam mê chưa đủ, nghị lực chưa đủ và muốn bỏ lửng, thế nhưng, nghĩ đến nụ cười của bố tôi vào ngày đưa tôi đi nộp hồ sơ nhập học đại học – ngôi trường mà tôi đã phấn đấu và nỗ lực cùng sự ủng hộ của phụ huynh, thì tôi lại càng cảm thấy mình chưa cố gắng hết sức, phải tăng tốc hơn nữa. Điều đó giúp tôi vượt qua rất nhiều vấp váp trên con đường học hành và tiến tới thành công, dù những gì tôi đạt được chưa đáng kể… Chuyện tình cảm của tôi cũng trở nên phức tạp hơn khi lên đại học. Tôi không phải là một tay chơi sát gái, tuy nhiên cũng có vài lời ngỏ ý, thế nhưng những cô gái đại học của tôi quá khác biệt so với thời học sinh. Họ tiếp cận chỉ vì vẻ ngoài, họ ích kỉ, họ tìm tới tôi khi họ buồn, khi họ cô đơn chứ không phải vì họ nhìn ra con người của tôi. Điều này làm tôi buồn rất lâu, làm tôi trở nên bối rối và khó khăn trong việc mở lòng với một ai đó. Tôi chỉ cần một cô gái hiểu tôi, quan tâm tôi vừa đủ, và lắng nghe mọi thứ từ tôi như tôi lắng nghe cô ấy… Có một giai đoạn tôi đã trở nên suy sụp và chán ghét thứ tình cảm trai gái, khiến tôi trở nên xấu tính, khó gần, tôi không hề có ý nói không tốt về suy nghĩ phụ nữ hay các bạn gái, thế nhưng tôi thấy việc tìm kiếm một tình yêu đúng nghĩa ở thời đại này thực sự khó, phải hết sức kiên nhẫn và bao dung mới có thể kiếm được. Còn quá nửa là tình yêu xây dựng trên vẻ ngoài, mức độ chịu chi chịu chơi, sự ân cần quá mức cần thiết mà thiếu đi tính cùng nhau phấn đấu, cùng nhau xây dựng, không chỉ nữ giới mà cả nam giới cũng vậy, dần trở nên thực dụng hơn, thiếu đi lòng tin, thiếu đi sự vị tha, bởi vậy nên càng ngày vị đắng của tình yêu càng trở nên rõ rệt. Những mối quan hệ bạn bè cũng trở nên khác biệt. Lên môi trường đại học rộng lớn hơn, bạn bè chơi với nhau cũng vì gia thế, vì vẻ ngoài, thiếu đi cái ngổ ngáo ,ngây ngô và chất phác như thời học sinh. Thế nhưng nói qua cũng phải nói lại, những người bạn thời học sinh đã từng rất gắn bó của tôi cũng trở nên như vậy từ khi bước vào giảng đường đại học. Tôi dần phai nhạt và mất đi liên kết, mất đi thứ tình bạn đơn thuần với họ, chỉ còn rất ít những người hiểu tôi và luôn sát cánh và coi tôi như những người anh em thực sự. Tôi đã mất đi một vài người bạn đã từng coi là ruột thịt, chỉ vì họ có được những niềm vui mới, con người mới, những-người-bạn-chịu-chơi-hơn và họ đắm theo những thứ ấy, bỏ lại những người ở bên họ từ thời áo trắng, chơi với họ mà không một chút vụ lợi. Tôi cảm thấy mình cô đơn hơn rất nhiều khi trở thành sinh viên, bè thì nhiều, bạn thì ít, chỉ tốt với nhau khi có vật chất kèm theo, có mặt trong những cuộc vui và mất tích khi tôi gặp khó khăn. Dẫu biết, càng trưởng thành thì cuộc sống cũng luân chuyển theo, tích cực và tiêu cực, thế nhưng lúc nào tôi cũng cảm thấy như mình sống quá chậm, khó mà có thể trở nên vui vẻ đón nhận sự thay đổi. Đúng là càng lớn, người ta càng nghĩ nhiều và nói ít hơn, im lặng nhiều hơn là nở nụ cười. Tôi cảm thấy buồn không phải vì những thứ tôi vừa chia sẻ, mà tôi cảm thấy buồn vì tôi không biết rằng những niềm vui với tôi trước kia đã biến mất từ khi nào. Tôi không viết những dòng này để trách cứ cuộc đời, tôi viết những dòng này để bộc bạch nỗi niềm bản thân và mong những người như tôi đọc được nó. Dẫu cuộc sống như một khối rubik, cứ xoay chuyển các mặt lộn xộn thường xuyên, thế nhưng trong khoảnh khắc nào đó các mặt sẽ đồng màu với nhau, đó là lúc chúng ta có thể yên lặng và nở nụ cười mãn lại khởi đầu nghĩ về mọi thứ, tuổi 19 – khi mà những bạn tôi thích đi phượt, đi du lịch, tụ tập tiệc tùng thì tôi lại chỉ thích ngồi một chỗ, nhìn ra khung trời và tâm lý về đời sống. Không phải vì tôi nhạt nhẽo, tôi có đi chơi, có đàn đúm tụ tập, .. thế nhưng những niềm vui ấy với tôi chưa khi nào kéo dài lâu được, trong lúc vui tươi cũng là lúc tôi cảm thấy buồn chán và mất hứng thú. Vẫn là một cậu sinh viên, tâm lý mới chỉ vừa chớm, như người ta vẫn thường gọi là ” dở ông dở thằng “, thường lứa tuổi này tất cả chúng ta vẫn nên cháy hết mình cho tuổi trẻ, đi đó đây, yêu và học tập hết mình. Thế nhưng tưởng điều đó là đương nhiên, là đơn thuần, thế nhưng có một số ít người như tôi, luôn lo ngại, luôn mường tượng những năng lực xảy ra với tương lai của mình, luôn luôn tưởng tượng ra mọi việc mình sẽ làm, luôn lúng túng cho những điều chưa xảy ra. Mới chỉ sinh viên năm thứ 2, học tập vẫn còn dài, con đường đi vẫn chưa được 50%, thế nhưng trong tôi luôn luôn sợ hãi rằng tôi sẽ đi chệch con đường ấy. Tôi luôn thấp thỏm rằng cha mẹ tôi sẽ già yếu trước khi tôi kịp LỚN LÊN. Tôi không hề làm gì khác, tôi vẫn miệt mài và cố gồng mình đi trên con đường đã chọn, nhiều khi cảm thấy đam mê chưa đủ, nghị lực chưa đủ và muốn bỏ lửng, thế nhưng, nghĩ đến nụ cười của bố tôi vào ngày đưa tôi đi nộp hồ sơ nhập học ĐH – ngôi trường mà tôi đã phấn đấu và nỗ lực cùng sự ủng hộ của cha mẹ, thì tôi lại càng cảm thấy mình chưa nỗ lực rất là, phải tăng cường hơn nữa. Điều đó giúp tôi vượt qua rất nhiều vấp váp trên con đường học tập và tiến tới thành công xuất sắc, dù những gì tôi đạt được chưa đáng kể … Chuyện tình cảm của tôi cũng trở nên phức tạp hơn khi lên ĐH. Tôi không phải là một tay chơi sát gái, tuy nhiên cũng có vài lời ngỏ ý, thế nhưng những cô gái ĐH của tôi quá độc lạ so với thời học viên. Họ tiếp cận chỉ vì vẻ bên ngoài, họ ích kỉ, họ tìm tới tôi khi họ buồn, khi họ đơn độc chứ không phải vì họ nhìn ra con người của tôi. Điều này làm tôi buồn rất lâu, làm tôi trở nên hoảng sợ và khó khăn vất vả trong việc mở lòng với một ai đó. Tôi chỉ cần một cô gái hiểu tôi, chăm sóc tôi vừa đủ, và lắng nghe mọi thứ từ tôi như tôi lắng nghe cô ấy … Có một quá trình tôi đã trở nên suy sụp và chán ghét thứ tình cảm trai gái, khiến tôi trở nên xấu tính, khó gần, tôi không hề có ý nói không tốt về tâm lý phụ nữ hay những bạn gái, thế nhưng tôi thấy việc tìm kiếm một tình yêu đúng nghĩa ở thời đại này thực sự khó, phải rất là kiên trì và bao dung mới hoàn toàn có thể kiếm được. Còn quá nửa là tình yêu kiến thiết xây dựng trên vẻ bên ngoài, mức độ chịu chi chịu chơi, sự ân cần quá mức thiết yếu mà thiếu đi tính cùng nhau phấn đấu, cùng nhau kiến thiết xây dựng, không riêng gì phái đẹp mà cả phái mạnh cũng vậy, dần trở nên thực dụng hơn, thiếu đi lòng tin, thiếu đi sự vị tha, bởi vậy nên càng ngày vị đắng của tình yêu càng trở nên rõ ràng. Những mối quan hệ bạn hữu cũng trở nên độc lạ. Lên thiên nhiên và môi trường ĐH to lớn hơn, bè bạn chơi với nhau cũng vì thế lực, vì vẻ bên ngoài, thiếu đi cái ngổ ngáo, ngây ngô và chất phác như thời học viên. Thế nhưng nói qua cũng phải nói lại, những người bạn thời học viên đã từng rất gắn bó của tôi cũng trở nên như vậy từ khi bước vào giảng đường ĐH. Tôi dần phai nhạt và mất đi link, mất đi thứ tình bạn đơn thuần với họ, chỉ còn rất ít những người hiểu tôi và luôn sát cánh và coi tôi như những người đồng đội thực sự. Tôi đã mất đi một vài người bạn đã từng coi là ruột thịt, chỉ vì họ có được những niềm vui mới, con người mới, những-người-bạn-chịu-chơi-hơn và họ đắm theo những thứ ấy, bỏ lại những người ở bên họ từ thời áo trắng, chơi với họ mà không một chút ít vụ lợi. Tôi cảm thấy mình đơn độc hơn rất nhiều khi trở thành sinh viên, bè thì nhiều, bạn thì ít, chỉ tốt với nhau khi có vật chất kèm theo, xuất hiện trong những cuộc vui và mất tích khi tôi gặp khó khăn vất vả. Dẫu biết, càng trưởng thành thì đời sống cũng luân chuyển theo, tích cực và xấu đi, thế nhưng khi nào tôi cũng cảm thấy như mình sống quá chậm, khó mà hoàn toàn có thể trở nên vui tươi tiếp đón sự đổi khác. Đúng là càng lớn, người ta càng nghĩ nhiều và nói ít hơn, lạng lẽ nhiều hơn là nở nụ cười. Tôi cảm thấy buồn không phải vì những thứ tôi vừa san sẻ, mà tôi cảm thấy buồn vì tôi không biết rằng những niềm vui với tôi trước kia đã biến mất từ khi nào. Tôi không viết những dòng này để trách cứ cuộc sống, tôi viết những dòng này để bộc bạch nỗi niềm bản thân và mong những người như tôi đọc được nó. Dẫu đời sống như một khối rubik, cứ xoay chuyển những mặt lộn xộn tiếp tục, thế nhưng trong khoảnh khắc nào đó những mặt sẽ đồng màu với nhau, đó là lúc tất cả chúng ta hoàn toàn có thể yên lặng và nở nụ cười mãn nguyện . Mình sẽ bật list nhạc lofi mấy bài về tình yêu quen thuộc, đeo tai nghe vào, chill theo nhạc rồi tay cứ thế gõ những gì nảy ra trong đầu. Dạo gần đây mình nhận ra việc viết thường xuyên có nhiều tác dụng phết đấy dù trước đây mình ghét viết lắm. Viết giúp mình suy nghĩ logic hơn somehow 😊, rồi viết cũng là cách hay để mình được nói chuyện với chính bản thân mình. Mọi người thường sẽ cảm thấy cô đơn nếu ở một mình vì từ trước đến giờ toàn phải tìm kiếm ai đó để nói chuyện, để tâm sự cho đỡ buồn mà quên mất chính chúng ta cũng có thể làm bạn với chính bản thân mình. Có thể nói rằng người duy nhất sẽ không bao giờ phản bội, bỏ rơi bạn chỉ có chính bản thân bạn mà thôi, kể cả lúc thảm hại nhất đấy. Uy tín luônggg! Bạn biết gì không? Khi bạn có những cảm xúc tiêu cực, cách duy nhất để vượt qua cảm xúc đó, không phải làm ngơ rồi bắt bản thân phải quên đi những cảm xúc đó vì thực sự đó là cách rất tệ, càng cố quên thì lại càng nhớ mà đúng không? Thay vào đó, bạn nên viết ra những cảm xúc tiêu cực mà bạn đang phải đối mặt là gì, rồi bản thân bạn phải chấp nhận rằng mình đang có những cảm xúc như vậy, hay nói cách khác là cho phép bản thân mình được đối diện trực tiếp với những cảm xúc đó trong khoảng thời gian ngắn thôi nhé. Sau đó bạn có thể trở lại nhịp sống bình thường cộng với việc bạn sẽ hiểu bản thân mình hơn. Đây không đồng nghĩa với việc mình khuyến khích bạn suốt ngày ở nhà tự kỉ rồi nói chuyện một mình suốt nha 😊 Chỉ là trong cuộc sống bận rộn này, mỗi ngày trước khi đi ngủ bạn nên dành cho mình vài phút lặng để nghe xem tiếng lòng của bản thân mình nói gì nha! Hãy +1 bước vào tiến trình tìm hiểu bản thân của bạn bằng cách thực hiện điều này hằng ngày nha! Tâm sự mỏng nghĩa là gì 1. Chi phí thuê một nhân viên fulltime thường gấp 2-3 lần mức lương thực tế mà doanh nghiệp phải trả cho họ Tôi thường nói thẳng điều này với các khách hàng cằn nhằn về mức giá tôi đưa ra cao hơn so với mặt bằng chung họ trả cho nhân viên. Tuy nhiên, nếu là chủ doanh nghiệp, hãy nghĩ đến lợi ích khi thuê freelancer, đó là doanh nghiệp sẽ chỉ cần trả mức giá ấy cho một người để hoàn thành toàn bộ công việc, không có bất cứ đòi hỏi tăng lương theo thời gian hay độ phức tạp nào nữa. 2. Nếu khách hàng hứa hẹn về thời gian cộng tác là 6 tiếng mỗi ngày, nghĩa là bạn sẽ mất 8 tiếng để xong việc Và dĩ nhiên bạn chẳng được trả thêm tiền cho 2 tiếng thêm vào này để chỉnh sửa hay giải quyết các phản hồi của khách hàng đâu. Chính vì thế, để không bị thiệt thòi hay mất thời gian khi cộng tác, tôi thường tính chi phí theo ngày hơn là theo tiếng. 3. Đừng bao giờ quên cho bản thân thời gian nghỉ ngơi Ai cũng có thể bị kiệt sức và cảm giác này thật sự không dễ chịu chút nào. Với những người làm freelancer, một khi rơi vào tình trạng kiệt sức, bạn sẽ mất đến cả tuần, thậm chí một vài tháng để phục hồi cũng như lấy lại năng lượng. Vì thế, dù tham công tiếc việc đến đâu, cũng hãy dành thời gian nghỉ ngơi. Tốt nhất là, hãy tính cả ngày nghỉ phép trong bất cứ hợp đồng cộng tác nào của bạn với khách hàng nữa nhé! 4. Bạn là một đơn vị kinh doanh cá thể, không phải kẻ đi làm thuê Khi thương lượng thì chuyện phải nhún mình là đương nhiên. Nhưng đừng bao giờ quên rằng bạn đang tham gia vào một giao dịch giữa hai bên công bằng về tư cách cộng tác, trách nhiệm cũng như quyền lợi. Khách hàng không có quyền ép buộc hay quyết định số giờ làm việc và số tiền trả cho bạn nếu bạn thấy không hợp lý. Họ có thể đề xuất và bạn mới là người quyết định cuối cùng. 5. Những yêu cầu vô lý sẽ phải trả một mức giá vô lý Nguyên tắc của tôi là, khẩn cấp/cần gấp tương đương với việc thêm 30% vào tối thiểu 2h tiền công. Nếu tôi phải bỏ ngang công việc hiện tại để đáp ứng cái sự gọi là khẩn cấp của bạn, bạn phải bù cho tôi tối thiểu 2h thời gian và công sức đáng nhẽ ra tôi dành cho dự án khác. Hãy để khách hàng hiểu rằng, nếu yêu cầu thật sự khẩn cấp, họ nên vui vẻ chấp nhận mức giá. Còn nếu không, hãy vui vẻ và lịch sự xếp hàng theo đúng trật tự đi nào! 6. Có giờ làm việc cụ thể và nghiêm ngặt Điểm khác biệt lớn nhất giữa đi làm công sở và làm việc tự do chính là thời gian làm việc. Là một freelancer nghĩa là bạn sẽ làm việc cả ngày nhưng không ổn định và phân bố thời gian rất lẻ tẻ. Trong như các nhân viên fulltime sẽ là 8 tiếng đều đặn từ 8h sáng đến 5h chiều, từ thứ hai đến thứ sáu. Nhưng để làm việc hiệu quả cũng như khiến khách hàng cảm nhận được sự chuyên nghiệp, hãy có một thời gian làm việc cố định. Ưu điểm của việc này chính là, nếu khách hàng có “mè nheo” yêu cầu bạn làm nhiều hơn với những yêu cầu khẩn cấp như trên chẳng hạn, bạn có thể danh chính ngôn thuận đòi thêm chi phí phát sinh ngoài giờ. Một công đôi việc đúng không? 7. Khiêm tốn, thật thà, dũng cảm Lỗi lầm tệ hại nhất của một kẻ làm freelancer là thất hứa về deadline. Nếu có bất cứ vấn đề gì phát sinh và cảm thấy khó có thể hoàn thành công việc đúng hạn, hãy báo cáo lại ngay với khách hàng để họ hiểu về thực trạng và bớt kì vọng. Bởi rất có thể vấn đề của bạn có thể kéo theo rắc rối cho cả quy trình. Trao đổi rõ ràng và càng sớm càng tốt. Ai cũng hiểu rằng công việc là trên hết và sẽ thông cảm với bạn để mọi thứ được hoàn thành thôi. 8. Đừng để nghèo thì đi đôi với hèn Nếu bạn ngửi thấy mùi bất ổn ở một dự án, đừng nhận! Cuối cùng bạn chỉ nhận lại được nỗi thất vọng và mệt mỏi mà thôi. Và những điều ấy thì có bao nhiêu tiền cũng không thể giải quyết nổi. Nguyên tắc của tôi là thà không có khách còn hơn là phải phục vụ những vị khách khó ưa. Với những dự án như thế, bạn luôn thiệt hại hơn là lợi nhuận mang về. 9. Dù bạn giỏi đến đâu, cũng luôn có người thay thế Nếu cảm thấy đuối sức hay không thể đáp ứng được yêu cầu của khách hàng, hãy tìm đến những người cùng ngành để chia việc hoặc gợi ý khách hàng tìm người phù hợp hơn. Bạn không phải thiên tài nên đừng quá kỳ vọng về bản thân để rồi chính khách hàng cũng ảo tưởng về bạn. Cố gắng làm những việc mà bạn không có khả năng chỉ càng gây ra những lỗi lầm ngớ ngẩn khiến bạn mất uy tín mà thôi. Trong khi sự thẳng thắn và cởi mở luôn khiến bạn được đồng sự và khách hàng tôn trọng. 10. Công việc này quan trọng với bạn hơn là khách hàng Thứ khách hàng quan tâm là doanh nghiệp của họ. Họ giao việc cho bạn là để họ có thời gian điều hành mọi thứ mà thôi. Còn với bạn, công việc này, dự án này là tất cả những gì bạn có. Vì thế, dù trong quá trình làm việc, khách hàng có lơ đãng hay không cập nhật thường xuyên, thậm chí là trả lời mail chậm hoặc lâu chuyển khoản, đừng có cáu nhặng lên và khó chịu. Bạn chỉ là một trong hàng đống khoản họ chi tiêu hàng tháng, họ chỉ thực sự để tâm khi bạn gây ra một tổn thất lớn mà thôi. Và dĩ nhiên, đó là điều chẳng ai mong muốn cả. Cuộc đời làm freelancer của bạn thì sao? Bạn đã làm bao lâu và rút ra chân lý gì? Hãy cùng chia sẻ nhé! Bùi Thảo

tâm sự mỏng là gì